Phía bên kia con đường, có nụ cười của tôi. Có những ngày hạnh phúc.. Những ngày không phải suy nghĩ những chuyện không muốn nghĩ đến. Chỉ có niềm vui thôi... Bên kia, ở xa kia,tôi biết những giây phút ấy sẽ chờ tôi bước tới và giữ lấy nó cho riêng mình...
Phía bên kia con đường, có giọt nước mắt tôi rơi... Mệt mỏi. Chán nản. Thất vọng. Vì ... Tôi thấy mình chưa đủ mạnh mẽ để đi qua những nỗi buồn đó. Và tôi cũng biết là có những nỗi buồn mà tôi không thể nào khóc cho vơi bớt... Đằng kia, ở xa kia, nỗi buồn và nước mắt vẫn đang chờ tôi bước đến, đi qua và cất vào tim......
Phía cuối con đường, có một ngôi sao rất bé. Nó bé nhỏ như tia sáng cô độc giữa bóng đêm mịt mùng. Đó là niềm hi vọng đấy! Niềm hi vọng như một ngôi sao bé xíu, nhưng nó cứ sáng mãi, lấp lánh mãi, cho dù ánh sáng ấy cũng rất mong manh... Ngôi sao ấy sẽ chờ tôi đến và biến nó thành Mặt Trời. Để toả sáng mãi mãi... Để hi vọng trở thành hiện thực. Để ước mơ trở thành chính ta... Ngôi sao bé nhỏ ấy vẫn ở cuối con đường đợi tôi đi tới, nó cứ sáng mãi như niềm hi vọng chưa bao giờ tắt của tôi...Để c/s có thêm môt phép màu : ước mơ bong bóng trở thành hiện thực!
Phía cuối con đường, có thể sẽ là Anh. Anh dịu dàng và ấm áp, khẽ nắm tay tôi, cùng đi một con đường khác. Con đường có thể sẽ dài hơn, nhưng đủ rộng, phải không Anh? Tôi đã hi vọng như thế, đã mơ ước như thế... Ở phía cuối con đường, có Anh.. chờ tôi...
Phía cuối con đường, có thể sẽ có một cái gương. Một cái gương để tôi dần dần nhìnthấy chính mình. Để tôi soi vào đó, để tìm lại những gì đã qua, để nhận ra những điều chưa thấy... Để tôi biết rằng tôi đã mạnh mẽ và can đảm như thế nào khi đi hết con đường dài cô độc chỉ để tìm ra chính bản thân mình...
Phía cuối con đường, có thể sẽ chẳng có ai cả. Có thể tôi sẽ đi hết con đường mà không có ai chờ tôi ở đó. Không có Em.Cũng không có một người khác. Không thấy cả chính tôi. Tôi đã hi vọng những niềm hạnh phúc ở xa kia, đã cố gắng chấp nhận những nỗi buồn chưa tới. Để bước đi, để cố gắng đi hết... Và rồi để nhận ra mình đang đi một con đường vô nghĩa, một con đường không có thực trên đời, không có đích đến... Để rồi nhận ra tôi đã chờ đợi những thứ mãi mãi không xuất hiện. Để rồi nhận ra ngôi sao bé nhỏ không thể biến thành Mặt Trời. Để rồi nhận ra tôi đã đi một con đường không bao giờ và không khi nào có một ai ở phía cuối đường... chờ tôi ở đó...
Phía cuối con đường, có thể có những thứ tôi không bao giờ biết. Con đường tôi đang đi, con đường dài và đầy khó khăn kể từ ngày tôi quyết tâm xây dựng 1 c/s mới ở 1 thành phố mới, có thể sẽ chẳng bao giờ tôi đi được tới chặng cuối cùng... Có thể tôi sẽ dừng lại. Nằm xuống. Áp hai tay lên mặt. Và ngủ một giấc thật ngoan... Không cần ai đánh thức!.....
SuSu......^^!!
Phía bên kia con đường, có giọt nước mắt tôi rơi... Mệt mỏi. Chán nản. Thất vọng. Vì ... Tôi thấy mình chưa đủ mạnh mẽ để đi qua những nỗi buồn đó. Và tôi cũng biết là có những nỗi buồn mà tôi không thể nào khóc cho vơi bớt... Đằng kia, ở xa kia, nỗi buồn và nước mắt vẫn đang chờ tôi bước đến, đi qua và cất vào tim......
Phía cuối con đường, có một ngôi sao rất bé. Nó bé nhỏ như tia sáng cô độc giữa bóng đêm mịt mùng. Đó là niềm hi vọng đấy! Niềm hi vọng như một ngôi sao bé xíu, nhưng nó cứ sáng mãi, lấp lánh mãi, cho dù ánh sáng ấy cũng rất mong manh... Ngôi sao ấy sẽ chờ tôi đến và biến nó thành Mặt Trời. Để toả sáng mãi mãi... Để hi vọng trở thành hiện thực. Để ước mơ trở thành chính ta... Ngôi sao bé nhỏ ấy vẫn ở cuối con đường đợi tôi đi tới, nó cứ sáng mãi như niềm hi vọng chưa bao giờ tắt của tôi...Để c/s có thêm môt phép màu : ước mơ bong bóng trở thành hiện thực!
Phía cuối con đường, có thể sẽ là Anh. Anh dịu dàng và ấm áp, khẽ nắm tay tôi, cùng đi một con đường khác. Con đường có thể sẽ dài hơn, nhưng đủ rộng, phải không Anh? Tôi đã hi vọng như thế, đã mơ ước như thế... Ở phía cuối con đường, có Anh.. chờ tôi...
Phía cuối con đường, có thể sẽ có một cái gương. Một cái gương để tôi dần dần nhìnthấy chính mình. Để tôi soi vào đó, để tìm lại những gì đã qua, để nhận ra những điều chưa thấy... Để tôi biết rằng tôi đã mạnh mẽ và can đảm như thế nào khi đi hết con đường dài cô độc chỉ để tìm ra chính bản thân mình...
Phía cuối con đường, có thể sẽ chẳng có ai cả. Có thể tôi sẽ đi hết con đường mà không có ai chờ tôi ở đó. Không có Em.Cũng không có một người khác. Không thấy cả chính tôi. Tôi đã hi vọng những niềm hạnh phúc ở xa kia, đã cố gắng chấp nhận những nỗi buồn chưa tới. Để bước đi, để cố gắng đi hết... Và rồi để nhận ra mình đang đi một con đường vô nghĩa, một con đường không có thực trên đời, không có đích đến... Để rồi nhận ra tôi đã chờ đợi những thứ mãi mãi không xuất hiện. Để rồi nhận ra ngôi sao bé nhỏ không thể biến thành Mặt Trời. Để rồi nhận ra tôi đã đi một con đường không bao giờ và không khi nào có một ai ở phía cuối đường... chờ tôi ở đó...
Phía cuối con đường, có thể có những thứ tôi không bao giờ biết. Con đường tôi đang đi, con đường dài và đầy khó khăn kể từ ngày tôi quyết tâm xây dựng 1 c/s mới ở 1 thành phố mới, có thể sẽ chẳng bao giờ tôi đi được tới chặng cuối cùng... Có thể tôi sẽ dừng lại. Nằm xuống. Áp hai tay lên mặt. Và ngủ một giấc thật ngoan... Không cần ai đánh thức!.....
SuSu......^^!!