Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Khóa tài khoản 7 ngày đối với bất kì thành viên nào có bài viết quảng cáo đăng sai quy định.

Latest topics

» Công ty T.V.C An Giang thiết kế website miễn phí cho doanh nghiệp
by teenlx Tue Apr 05, 2011 11:58 pm

» Du học Nhật ước mơ của có thể thực hiện
by Mr.DuO Thu Mar 24, 2011 6:06 pm

» SỢ VỢ
by Mr.DuO Thu Mar 24, 2011 6:04 pm

» về với yêu thương
by Khách viếng thăm Wed Mar 23, 2011 2:25 pm

» Khẳng định đẳng cấp tại 12BET
by dona11102 Tue Mar 22, 2011 8:45 pm

» Những mẫu bikini tôn thờ vóc dáng sexy
by lotus Tue Mar 22, 2011 8:26 pm

» 9X Ngọc Trinh bỏng mắt với bikini
by lotus Tue Mar 22, 2011 8:24 pm

» 12BET- Nơi hội tụ những đẳng cấp
by dona11102 Mon Mar 21, 2011 9:30 pm

» [Tổng hợp] Portable Video Software (Không cài đặt. Download -> Run)
by KID Sun Mar 20, 2011 11:37 am

» Cập nhật cách vào facebook bằng cách chỉnh sửa file hosts
by KID Sun Mar 20, 2011 10:53 am

» Tìm kiếm driver qua Device ID
by KID Thu Mar 17, 2011 9:18 pm

» Cửa hàng bật lửa Zippo Vạn An có hàng mới về
by van-an Tue Mar 15, 2011 2:50 pm


You are not connected. Please login or register

9x - Phần 3: Ảo

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Normal 9x - Phần 3: Ảo Sun Apr 04, 2010 9:48 pm

Gà_Con

Gà_Con
 Bronze Medal

"...Không,
không, con không làm thế với Vân, ba mẹ phải tin con, con không làm –
Và Gió khóc, những giọt nước mắt nghẹn ắng òa ra. Nó khóc vì xấu hổ, vì
tủi hờn, vì tức giận chính bản thân mình.



Gió
đóng cửa lặng lẽ trong phòng. Những gì Lan nói ám ảnh nó. Từ khi sinh ra đến giờ,
quả thực chưa một lần nó nghĩ đến cuộc sống của ai khác, tất cả những gì nó làm
là tìm mọi cách cho nó được vui. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nó đã bao giờ thực sự
vui? Niềm vui của nó cũng nhàn nhạt, mờ mờ như cuộc sống của nó vậy. Nó không
có cảm giác hạnh phúc thực sự. Bởi người ta chỉ biết vị của hạnh phúc khi đã ngấm
vị của đau thương. Đầy đủ quá là một sự thiếu thốn.



Gió
đã và đang sống, một cuộc sống ảo. Nó tự lừa dối chính mình bởi những niềm vui
hời hợt, dường như mười mấy năm sống trên đời, nó đã sống bằng ảo giác. Chưa
bao giờ nó cảm thấy cần có trách nhiệm, hay thấy áy náy trước những đồng tiền
rút ra từ túi bố mẹ. Nhưng thế nào là sống thật? Gió cũng không biết nữa. Hình
như đâu có ai cần sự quan tâm của Gió, hình như quanh đây ai cũng có thể sống một
cách bình thường hoàn hảo nếu không có sự tồn tại của Gió. Và chỉ nghĩ đến đó
thôi, Gió cũng thấy đau lòng.

9x - Phần 3: Ảo 676StillthinkingoffallbyElleH




tiếng gõ cửa và ba mẹ bước vào. Ba mẹ vừa bay về từ Pháp. Gió đã những tưởng là
nó sẽ được nhận một cơn mưa những lời mắng mỏ, những bài giáo huấn nghe phát buồn
ngủ của ba mẹ như mọi khi. Gió đã ngỡ như thế. Nhưng không, ba mẹ không làm thế.
Ba hỏi Gió:



- Con quen Vân thế nào?


- … hôm ấy con đi xem phim, em ấy cũng đi,
khi đi qua chỗ con…. Em ấy làm đổ coca. Rồi thế là quen nhau thôi…



- Con có yêu Vân không? – Mẹ hỏi bình tĩnh.


- Con… không biết – Gió trả lời thành thực
một cách đáng thương. Một tay chơi 9x tự hào là thay người yêu như thay áo, thực
ra đâu có biết yêu là gì…



- Tại sao con làm thế với Vân? Con có ý thức
được hậu quả không? – Ba tiếp tục nói điềm đạm.



- Không, không, con không làm thế với Vân,
ba mẹ phải tin con, con không làm – Và Gió khóc, những giọt nước mắt nghẹn ắng
òa ra. Nó khóc vì xấu hổ, vì tủi hờn, vì tức giận chính bản thân mình.



- Bình tĩnh. Con có chắc con không làm
không? – Ba vẫn giữ thái độ bình thản – Có khi nào con với em Vân uống say rồi…



- Không, bình thường đi với em ấy, bọn con
toàn uống nước hoa quả. Vân lúc nào cũng ngây thơ, con còn tưởng con là mối
tình đầu của em ấy.



- Chắc chắn không? Con chắc – Gió nói. Hình
như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nó, nó chắc chắn về một việc như thế.



- Vậy được rồi. Con nghỉ đi, ba mẹ sẽ nói
chuyện tiếp với con sau.



Người
lớn bao giờ cũng vậy, giàu kinh nghiệm và từng trải. Còn con trẻ cứ nghe bố mẹ
mắng là kiểu gì cũng nghĩ, bố mẹ không hiểu con, bố mẹ áp đặt, bố mẹ độc đoán.
Dù sau này nghĩ lại vẫn biết mình sai bố mẹ đúng, nhưng lúc tức lên, chẳng đứa
trẻ nào nghĩ đến lí trí cả. Trong lòng Gió trào dâng cảm giác tội lỗi và hối hận.
Nó đã quen với việc nghĩ rằng ba mẹ nó mải lo công việc mà thờ ơ không quan tâm
đến nó, đã quen với việc ngán ngẩm khi nghe mắng, đã quen với việc tiêu những đồng
tiền mồ hôi công sức của ba mẹ. Nó sống trong ảo giác nó là một thằng con trai
đầy nghĩa khí, đầu đội trời chân đạp đất, ra dáng dân chơi, muốn làm gì thì
làm. Nó chỉ là một con ốc mà cả đời sống trong cái vỏ sung sướng của mình. Chỉ
thế thôi. Không hơn. Không kém. Gió chợt nghĩ đến Lan và những gì Lan nói. Có lẽ
những lời như tát nước vào mặt ấy nên được nói ra sớm hơn, nếu thế, đã không có
cơ sự ngày hôm nay.



____________________________________________________________


Lan
vào nhà. Nhà sau ba năm mới quay trở lại mà sao nặng nề đến lạ. Ba năm sống
trên đất Singapore, Lan cũng thấy đủ những nhiễu nhương của đời sống du học
sinh xa mẹ. Không bố mẹ quản ngặt nghèo, không ai thúc ép, những thú vui thì đầy
rẫy, giữ mình thì khó, mà sa ngã thì dễ thôi. Ở Sing đông người Việt Nam, đi
đâu cũng thấy dân Việt Nam, cũng vì thế mà loạn. Những mối quan hệ lằng nhằng rắc
rối Lan đã chứng khiến đủ, thậm chí cũng thấy cả những đứa chẳng học hành gì chỉ
yêu đương, chơi bời, thậm chí là cả quan hệ… Nhưng Lan vẫn thấy nó ở xa, rất
xa, bởi vì du học sinh cũng còn những người chân chất lo toan học hành, bởi vì
thế giới mà Lan sống, dường như trong sạch quá! Và bây giờ đối diện trước việc
của Vân, Lan thấy sợ. Sợ cho cả một thế hệ những người như Gió, như Vân, lớn
lên đầy đủ quá mà quên đi khó khăn
và thiếu thốn. Lan bắt đầu thấy sợ từ 9x, bắt đầu thấy muốn tách mình khỏi cả một
thế hệ…



Chuông
điện thoại reo khi Lan đang miên man trong dòng suy nghĩ. Trong một thoáng, chỉ
một thoáng thôi, Lan đã hi vọng là Nắng. Nhưng không phải, Lan nhấc máy:



- A lô


- A lô, Lan à, tớ…. – Giọng của Gió vang
lên ở đầu dây bên kia…



- Ừ có chuyện gì vậy… - Giọng Lan còn pha
chút lạnh lùng.



[Im lặng]


- Sao thế?


[Im lặng]


- Này sao gọi mà không nói gì thế? – Lan bắt
đầu tỏ ra lo lắng.



- Tớ… xin lỗi, tớ không gây ra chuyện ấy
cho Vân, nhưng dù sao tớ cũng là người có lỗi… – Giọng Gió nghẹn ngào.



- Cậu khóc đấy à? – Lan ôn tồn hỏi.


- Tớ… muốn gặp Vân để xin lỗi, cậu giúp tớ
nhé…



- Tớ không chắc Vân muốn gặp cậu, nhưng tớ
sẽ giúp…



- Cảm ơn cậu – Tiếng nấc vẫn nghẹn lại
trong giọng nói của Gió.



- Ừ, thôi cậu nghỉ đi – Lan bỗng thấy ân hận
khi nghĩ đến những câu mắng mỏ của mình khi nãy.



- Cậu ngủ ngon nhé…



lẽ cuộc đời chưa hẳn đáng buồn như Lan vừa nghĩ, người ta vẫn có thể quay đầu lại,
vẫn có thể sám hối, thay đổi và trở nên tốt đẹp hơn. Lan chưa bao giờ ghét Gió,
nhưng chưa bao giờ tin vào những người như Gió, nhưng những lời Gió vừa nói làm
cho Lan cảm thấy ở cậu bạn có một điều gì đó rất khác, khác hoàn toàn so với
hình ảnh một cậu công tử chỉ biết ăn chơi,… hình như, cậu ấy cũng biết nghĩ! Chắc
hẳn phải có lí do để Nắng chơi thân với Gió từ nhỏ… lại nhắc đến Nắng…



_________________________________________________________


Trở
về với biết bao cảm xúc hỗn độn, Nắng không ngủ được. Những gì xảy ra với Gió
làm thằng bé hãy còn sốc, hôm nay quả là một ngày dài, thật dài. Nhắm mắt lại,
Nắng vẫn còn thấy khuôn mặt đầy ấm ức của thằng bạn ở đồn công an, thấy vẻ xanh
xao yếu ớt của Vân trên giường bênh… và Nắng vẫn ám ảnh hình ảnh Lan – vẫn mạnh
mẽ, độc lập và thẳng thắn như thế, như 3 năm trước… Nắng và Lan gặp lại nhau
trong một hoàn cảnh thật trớ trêu, Nắng đã tưởng tượng ra ngày gặp lại nhiều lần
trong đầu, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại có thể “bão táp” như thế.



Không
ngủ được, Nắng tỉnh dậy, bật máy tính lên và online đêm. Khuya rồi, chẳng còn
nick nào sáng, Nắng ngồi đọc những mẩu cập nhật trên facebook một cách thờ ơ,
trống rỗng. Thì ra cuộc đời cũng có lúc như thế này, chán nản, vô nghĩa, nhìn
đâu cũng chỉ thấy những sự đáng buồn.



Rainy_...: ngủ đi chứ,
khuya rồi… - Nick lạ hôm trước lại vào trò chuyện với Nắng, thật là ngạc nhiên
khi có người lúc nào cũng chọn được đúng lúc như thế để nói chuyện.



Sunshine_...: đừng vội nhắc
người khi bản thân mình vẫn thức chứ.



Rainy_.,.: hôm nay hóa ra
chẳng đẹp trời lắm, tự dưng âm u kì lạ.



Sunshine_...: :)) Dự báo
thời tiết có bao giờ đúng đâu mà tin :))



Rainy_...: ừ cũng phải,
ông trời đổ bệnh nên hôm nay ai cũng lắm tâm sự, cũng rầu rĩ nhỉ?



Sunshine_...: này mình có
quen bạn không?



Rainy_...: Một cách nào đó
thì là có, nhưng thực ra là không.



Sunshine_...: Khó hiểu thế.


Rainy_...: Thì giống như
là một cái thùng rác ý, ai cũng đi qua nó hàng ngày, thực ra ai cũng biết nó,
nhưng gọi là quen nó, hiểu nó thì không, đúng không?



Sunshine_...: Hơ, tự dưng
lại ví mình với cái thùng rác, đúng là dở hơi :))



Rainy_...: Ước gì được sống
đúng nghĩa cuộc đời của một cái thùng rác, vô lo vô nghĩ, luôn nhận những gì
người ta không cần đến mà vẫn vui vẻ, và hơn nữa là có thể giúp ích cho mọi người
:)



Sunshine_...: Thú vị phết
nhể nháy mắt Mai phải ra làm quen với cái thùng rác nhà mình mới được



Rainy_...: Thế người ta gọi
là dở hơi đấy :))



Sunshine_...: Nói chuyện với
một người không quen vào giờ này thì cũng dở hơi còn giề:P



Rainy_...: Hơ, có chuyện
gì buồn bực hả, cần thùng rác để xả không?



Sunshine_...: Làm sao có
thể nói được chuyện riêng tư với một người mình không quen?



Rainy_...: Thùng rác không
bao giờ tự nó thải ra cái gì cả, tức là chỉ có đầu vào thôi, không có đầu ra,
khi nó đầy rồi thì người ta đổ hết đi, thế là hết, chả ai tự dưng lôi đồ trong
thùng rác ra cả, đúng không?



Sunshine_...: Nghe cũng
thuyết phục nhỉ :)



Sunshine_....: Có đôi khi,
không biết tin vào đâu mới là đúng nữa, bạn bè, tình cảm, chẳng biết đâu là thật,
chẳng biết cái gì là tốt nữa…



Rainy_....: Uhm, thì cứ
nghĩ một cách đơn giản thôi, bạn bè ai cũng có điểm tốt điểm chưa tốt, tình cảm
từ xưa đến nay vốn khó lường, nếu nó lường được thì đâu còn gọi là tình cảm nữa :)



Sunshine_...: Nhưng mọi thứ
dường như… ảo quá…



Rainy_...: Ảo hay thật là
do mình cả thôi. Có đôi khi, những thứ tưởng là ảo thì lại không ảo, những thứ
tưởng là thật thì không thật



Rainy_...: Ví dụ nhé,
chúng ta đang chat chit, thế là ảo, nhưng hình như những gì ta đang nói đều là
thật…



Sunshine_...: Này yêu là
gì nhỉ?



Rainy_...: Chuyển đề tài
nhanh quá :)). Chẳng biết được, người ta bảo yêu là nhớ, là chết ở trong lòng 1
ít, còn thì…



Sunshine_...: Thì sao?


Rainy_...: làm gì có tình
yêu của ai giống ai đâu :), sao mà định nghĩa được…



Sunshine_....: Nếu không
thể quên một người thì có gọi là yêu không?



Rainy_...: Chẳng biết nữa,
còn tùy thuộc chứ…



Sunshine_...: Nếu cố tỏ ra
là không nhớ thì có gọi là yêu không?



Rainy_...: Hơ, hỏi thế chả
ai trả lời được đâu :)) Đây giống kiểu không nhớ vì quá nhớ ý nhỉ :P



Sunshine_...: […] – Nắng
thấy hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời của người bạn lạ. Khi nãy, khi Lan hỏi, Nắng
trả lời là chẳng nhớ, chẳng có nhu cầu liên hệ. Nhưng thực ra, không nhớ là bởi vì chưa bao giờ quên…



Rainy_....: Thời gian sẽ
trả lời thôi :). Tình yêu mà vượt qua được thời gian và không gian thì mới là
tình yêu, còn nếu không chỉ là tình iu thôi :P



Sunshine_...: Coi vẻ thật
là am hiểu 9x - Phần 3: Ảo 216100.



Rainy_...: Thôi ngủ đi, mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.


Sunshine_...: Ai bảo thế?


Rainy_...: Lúc nãy xem dự báo thời tiết,
thấy bảo mai mát trời, nắng và không mưa, sang thu thật rồi.



Sunshine_...: Chả liên quan.


Rainy_...: mai là một ngày đẹp trời, như
thế cũng đủ rồi. Mọi sự sẽ phức tạp nếu cứ nghĩ theo kiểu phức tạp.



Sunshine_...: Mọi chuyện đâu dễ dàng như
thế



Rainy_....: Này nghe bài này đi nhé, out
đây



Và Nắng nhận được
một cái link…



….I'll be your sunshine after the rain
When the sky is turning grey
you know that I'm never far away
Sunshine after the rain
Together 'til the end
Whenever you're in need of a friend
or a shoulder to cry on
someone there to rely on
I'll be your sunshine after the rain
It's the one thing I won't change….



Và tự dưng Nắng
thấy lòng mình ấm áp lạ
. Có
đôi khi, những điều rất bé nhỏ làm người ta nhẹ lòng, có đôi khi, có người sẻ
chia làm người ta cảm thấy ấm áp. Không biết tại sao Nắng có cảm giác người mà
thằng bé vừa chat rất quen, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra ai… Nó ngủ thiếp đi
lúc nào không biết, thật là kì lạ, bây giờ đầu óc thằng bé không còn những ám ảnh
đáng sợ như lúc nãy nữa, hình ảnh của Lan, của Gió, của Vân mờ dần trong giấc
ngủ sâu…



___________________________________________________


Sáng
sớm, tiếng chim hót lảnh lót ngoài phòng bệnh. Vân giật mình tỉnh dậy sau một
giấc mơ với bao nhiêu hình ảnh hỗn loạn, những ám ảnh kinh hoàng. Con bé chợt
thấy ngỡ ngàng trước âm thanh trong trẻo của cuộc sống bên ngoài. Đã lâu lắm rồi
nó không còn cảm giác với bất cứ những thứ gì như thế nữa. Nhìn sang bên, con
bé thấy bác nó (mẹ Lan) đang ngủ thiếp đi, tự dưng nó thấy dâng lên trong lòng
tình cảm biết ơn pha lẫn ân hận… Vân nhẹ nhàng đi xuống khỏi giường, bước ra
ngoài cửa phòng bệnh, và đi ra khu sân vườn của bệnh viện.




bệnh viện hóa ra có rất nhiều người dậy sớm, có những cụ già đi dạo quanh sân
cùng người thân, có những cô bác trẻ hơn thì vừa đi vừa cười nói, và ở đằng
kia, có một người làm Vân chú ý: một cô bé chắc trạc tuổi Vân, gương mặt sáng,
tai nghe nhạc và mắt đang chăm chú đọc quyển truyện dày cộp trên tay. Chẳng hiểu
vì sao Vân cứ nhìn chằm chằm vào cô bé ấy. Dường như cảm nhận được ánh mắt của
Vân, cô bé ấy cũng nhìn lên… Ngạc nhiên hơn nữa, cô bé đứng dậy và đi về phía
Vân, chân còn tập tễnh…



Chào
bạn, bạn cũng phải nằm viện Vân, chân còn tập tễnh…



- Chào bạn, bạn cũng phải nằm viện à? Dậy sớm
thế?



- Ừ - Vân cố gượng mỉm cười…


- Ngồi đây nói chuyện với mình cho vui nhé,
ở bệnh viện chán quá. Làm quen nhá, mình tên là Trà, còn bạn?



- Vân…- Vân nói rụt rè.


- Ừ, chắc chúng mình cùng tuổi nhỉ, mình 17
tuổi, bạn thì sao?



- Em… 16 tuổi thôi chị ạ…


- Ôi, tuổi tác không quan trọng, cứ xưng
mình bạn nhé. Mình học nhảy không cẩn thận bị ngã nên phải vào nằm viện, ôi đấy
là mọi người cứ ép mình ở lại viện đấy chứ, chứ về chắc cũng chẳng sao – Trà mỉm
cười tươi tỉnh nói – Thế bạn làm sao mà phải nằm viện?



Vân
im lặng. Con bé định không nói, chẳng có gì tốt đẹp để mà kể lể. Nhưng có điều
gì ấy ở Trà, rất đặc biệt, làm Vân cảm thấy tin tưởng. Dường như con bé đã giữ
trong lòng quá nhiều, và Trà đến đúng lúc để lắng nghe. Vân kể cho Trà nghe câu
chuyện của mình, bằng cách kể giản đơn và giọng nói vẫn còn pha chút bất cần.
Trà chỉ im lặng lắng nghe. Không tỏ ra sợ hãi hay coi thường. Chỉ đơn giản là lắng
nghe.



- Vân đừng làm thế, đừng đổ lỗi cho người
không làm. Làm thế anh kia khổ, Vân cũng đâu có sung sướng gì.



- Nhưng anh ta đáng bị như thế…


- Anh ta tồi, đáng bị như thế thật, nhưng
làm như vậy Vân có thấy thoải mái không? Hãy chọn cách nào khiến Vân có thể an
lòng ấy…



- Thế này rồi còn an lòng gì nữa?


- Đừng bi quan thế, Vân còn bạn bè, gia
đình, người thân mà. Mọi người sẽ giúp đỡ Vân…



- Bạn hả? Vân nhếch mép cười – Trà có biết
bạn Vân là những người như thế nào không? Là một lũ “hot girl” thừa tiền thiếu
não, thích chơi bời đú đởn, thích quần áo tiền bạc, không biết thế nào là bạn
bè đâu



- Thế thì Trà sẽ làm bạn của Vân nhé, đừng
chơi với những bạn như thế kia nữa :), chơi với Trà nè – Trà mỉm cười thật dễ
thương.



- Trà không khinh Vân à?


- Uhm, không. Mỗi người một hoàn cảnh.
Khinh ghét đâu đem lại cái gì tốt. Cái gì cho qua được thì cho qua chứ. Nhưng
Vân hãy hứa với Trà là đừng gán tội cho anh người yêu cũ nữa nhé, làm như thế
không được đâu…



- Ừm… - Vân đang ngập ngừng thì có tiếng
bác gọi. Vân đứng dậy và mỉm cười với Trà – Vân về phòng đây, có gì gặp lại sau
nhé…



- Chiều nay Trà ra viện rồi, số của Trà này
– Trà dúi vào tay Vân một tờ giấy viết vội – Lúc nào chán cứ gọi Trà nhé :X



- Ừ…


Vân
đi rồi, Trà ngồi bần thần. 16 tuổi, còn quá bé nhỏ để làm những chuyện tày đình
như thế. Thật tội nghiệp Vân, ánh mắt cô bé đượm buồn và trong giọng nói có một
nỗi cô đơn khó có thể giấu nổi. Người nghèo nhất trên thế giới này là những người
không có bè bạn. Và hình như, Vân là một người như thế. Nghĩ lại hoàn cảnh của
chính mình, Trà lại càng thấy thương Vân hơn. Trà sống với bà nội. Quán đồ tạp
phẩm nho nhỏ của bà là nguồn sống gần như duy nhất của hai bà cháu. Ba mẹ Trà là những người kinh doanh tài
giỏi, giàu có, nhưng tiền chảy vào túi họ bao nhiêu, thì lương tâm chảy ra khỏi
tấm lòng họ bấy nhiêu. Bà đã già, nhưng ba mẹ chẳng thèm chăm sóc, chẳng cần
đoái hoài, và coi bà như “của nợ”. Thế mà họ vẫn xuất hiện trước công chúng như
những người tài giỏi, thành đạt, và có tâm. Họ rót tiền làm từ thiện, chẳng qua
để khuếch trương thanh thế mà thôi. Bà buồn lắm. Có nhiều đêm Trà thấy bà không
ngủ, bà khóc. Người ta bảo người già thường ít nước mắt, bởi bao cảm xúc đã
chai sạn dần theo năm tháng. Còn Trà chưa thấy lúc nào khóe mắt bà khô.



Rồi
một ngày bà ra ngoài sống. Bà để lại một lá thư nói rằng không cần ba mẹ Trà
quan tâm, bà đã nuôi ba từ khi không có 1 đồng bạc cắc trong tay, thì cũng có
thể sống những ngày cuối đời không cần ba. Ba mẹ đọc rồi bảo bà già lẩm cẩm, rồi
bảo bà sẽ về sớm thôi, và cũng chẳng thèm đi tìm. Họ còn bận kinh doanh. Nhưng
bà không về. 1 tháng, 2 tháng, rồi nửa năm. Trà không chịu được cuộc sống một
mình trong căn nhà to đùng không có lấy một giọt tình cảm. Trà đi tìm bà, dùng
tiền của ba mẹ cho tiêu để tìm bà, và Trà tìm thấy bà, mở một tiệm tạp hóa nhỏ,
tằn tiện đủ sống.



Rồi
một ngày Hà Nội mưa gió rét buốt, Trà cũng để lại một tờ giấy, và đến sống với
bà. Cuộc sống tuy không giàu có, nhưng cũng đầy đủ. Và có tình người. Ba mẹ nhiều
lần gọi Trà, mắng, khuyên, xin Trà quay lại, rồi cả quay ra mắng bà thậm tệ.
Nhưng một khi hình tượng của người cha người mẹ trong lòng Trà đã sụp đổ, thì sẽ
mất 1 cuộc đời để có thể gây dựng lại, ấy chỉ là có thể mà thôi.



Trà
ngã trên sàn diễn, bởi khi đang thực hiện động tác khó, Trà vô tình thấy thư kí
của ba đưa cho ban giám khảo một phong bì, phong cách điển hình của ba, và Trà
ngã, trong đau đớn, trong tủi hờn và căm giận. Nghĩ đến đó, Trà chợt trào nước
mắt.



- Em đau lắm à, sao mà khóc thế kia?


- Dạ không – Trà giật mình, Duy đến từ lúc
nào và cất câu hỏi đầy bất ngờ, và đằng sau là cái anh Trà gặp ở hiệu sách hôm
trước, trông anh ấy đầy vẻ miễn cưỡng, ngượng nghịu, nhưng cũng khá dễ thương.



- Thôi không cần đứng dậy. Thế bác sĩ bảo
sao? – Duy ôn tồn hỏi



- Không sao đâu anh, bác sĩ bảo em bị gãy
tay và trật khớp chân thôi, chắc mấy tháng là khỏi – Trà cố tỏ vẻ tươi cười
bình tĩnh mà sao khó thế - Sao các anh vào sớm thế?



- Có phải nằm viện lâu không? – Bão gãi đầu
gãi tai hỏi.



- Không anh ạ, chắc nay mai em ra viện
thôi.



- Uhm, tưởng phải nằm viện lâu, mang cho mượn
quyển truyện đọc cho đỡ buồn, mai ra viện thì khỏi cho mượn – Bão nói đầy lúng
túng khiến Trà nhìn thấy mà buồn cười.



- Sao anh quá đáng thế, đã mang đến rồi thì
cho mượn luôn đi, đâu truyện gì em xem với



Thế
là Bão ngượng ngùng lấy ra quyển truyện cũ “Cô-chi-a lùn.” Và Trà đã giành ngay
lấy “Ô là truyện này à, em tìm mãi không được, may quá nhờ có anh”, và cô bé mỉm
cười sung sướng, nụ cười như… mùa thu tỏa nắng.



Cuộc
trò chuyện của ba người chẳng kéo dài được lâu, bởi ngay lúc ấy, cả ba cùng im
lặng khi nhìn thấy phía đằng xa, Gió đang nói chuyện cùng Vân…


Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết