Tưởng tượng...
- Em biết tại sao nền trời lại có mầu xanh không?
- Vì sao hả anh?
- Vì nền trời bị nhuộm xanh bởi màu mắt em!
- ^^!
- ^^!
- Nỗi nhớ có mầu gì hả anh?
- Ừmm. Để anh nghĩ xem nào. Nỗi nhớ chắc là có mầu đỏ.
- ???? Mầu đỏ? Trời ơi! Làm gì có ai bảo nỗi nhớ có mầu đỏ?
- Nỗi nhớ có mầu đỏ vì mầu áo của em đỏ, mầu kính của em đỏ, đôi môi em đỏ và nụ cười em cũng…đỏ! ^_^!
….
- Nỗi nhớ có mầu gì hả anh?
- ….
- Nỗi nhớ có mầu thời gian, vì khi nhớ anh em thấy thời gian sao trôi chậm chạm quá! Em không thể làm được gì ngoài việc cứ để thời gian trôi một cách lặng lẽ và vô ích!
- …
- Nỗi buồn có mầu gì hả anh?
- …
- Để em nói cho anh nghe nhé! Nỗi buồn có mầu dòng sông, vì khi buồn, em muốn ngồi trước một dòng sông hiền hòa và êm đềm, nhớ về những gì tốt đẹp đã qua đi, Khi buồn cũng là khi hình ảnh của dòng sông chan hòa vào nước mắt… Anh thấy có đúng không?
- …
- Nỗi đau có mầu gì hả anh?
- …
- Lần này thì không trừu tượng nữa. Nỗi đau có mầu của trái tìm như bóp nghẹt, của huyết cầu như vỡ vụn, của nhịp tim đang quặn chặt…của…
- Xin em đừng nói nữa!
- …
- ….
- Xin đừng im lặng!
- …Nỗi nhớ có mầu tháng năm vì khi xa em, thời gian phủ nhòa mọi cảm giác. Anh chỉ nhìn thấy thời gian, nghe thấy thời gian, nếm trải vị thời gian và cảm thấy thời gian đang len lỏi từng góc nơi tâm hồn. Nỗi buồn có mầu của khát vọng, vì khi buồn thì khát vọng lớn nhất của anh là gặp em, ôm em vào lòng thật chặt. Còn nỗi đau, nỗi đau có mầu của đáy mắt, vì khi đau anh để nước mắt lặn sâu trong lòng, để tháng năm phủ mờ lên cảm giác, để khát vọng sục sôi trong lý trí….Nhưng em hãy nhớ này! Nỗi nhớ có mầu của niềm tin, vì khi xa em anh vẫn tin vào tình yêu trọn vẹn em dành cho anh. Nỗi buồn có màu của hi vọng vì dù buồn, anh vẫn luôn tin ở một phương trời nào đó, vẫn có người đang dành cho anh những tình cảm chân thành nhất, Còn nỗi đau….Anh xin lỗi… Anh không thể định nghĩa nổi mầu của nỗi đau, vì không phải chỉ có trái tim như bị bóp nghẹt, hồng cầu như bị vỡ vụn và nhịp tim như đang quặn chặt… mà nỗi nhớ cũng dâng trào, nỗi buồn cũng mênh mang…
- Vậy thì tại sao?
- …
- Vậy thì tại sao? Anh nói đi!
- Tại vì… dù gì, tình yêu còn có mầu của cuộc sống! Mà cuộc sống thì không phải chỉ có mầu của nỗi nhớ, nỗi buồn và nỗi đau! Vì cuộc sống cần phải có mầu của niềm vui, của niềm tim, của khát vọng, của hạnh phúc… Hãy chờ anh em nhé!
Sưu tầm
- Em biết tại sao nền trời lại có mầu xanh không?
- Vì sao hả anh?
- Vì nền trời bị nhuộm xanh bởi màu mắt em!
- ^^!
- ^^!
- Nỗi nhớ có mầu gì hả anh?
- Ừmm. Để anh nghĩ xem nào. Nỗi nhớ chắc là có mầu đỏ.
- ???? Mầu đỏ? Trời ơi! Làm gì có ai bảo nỗi nhớ có mầu đỏ?
- Nỗi nhớ có mầu đỏ vì mầu áo của em đỏ, mầu kính của em đỏ, đôi môi em đỏ và nụ cười em cũng…đỏ! ^_^!
- Nỗi nhớ có mầu gì hả anh?
- ….
- Nỗi nhớ có mầu thời gian, vì khi nhớ anh em thấy thời gian sao trôi chậm chạm quá! Em không thể làm được gì ngoài việc cứ để thời gian trôi một cách lặng lẽ và vô ích!
- …
- Nỗi buồn có mầu gì hả anh?
- …
- Để em nói cho anh nghe nhé! Nỗi buồn có mầu dòng sông, vì khi buồn, em muốn ngồi trước một dòng sông hiền hòa và êm đềm, nhớ về những gì tốt đẹp đã qua đi, Khi buồn cũng là khi hình ảnh của dòng sông chan hòa vào nước mắt… Anh thấy có đúng không?
- …
- Nỗi đau có mầu gì hả anh?
- …
- Lần này thì không trừu tượng nữa. Nỗi đau có mầu của trái tìm như bóp nghẹt, của huyết cầu như vỡ vụn, của nhịp tim đang quặn chặt…của…
- Xin em đừng nói nữa!
- …
- ….
- Xin đừng im lặng!
- …Nỗi nhớ có mầu tháng năm vì khi xa em, thời gian phủ nhòa mọi cảm giác. Anh chỉ nhìn thấy thời gian, nghe thấy thời gian, nếm trải vị thời gian và cảm thấy thời gian đang len lỏi từng góc nơi tâm hồn. Nỗi buồn có mầu của khát vọng, vì khi buồn thì khát vọng lớn nhất của anh là gặp em, ôm em vào lòng thật chặt. Còn nỗi đau, nỗi đau có mầu của đáy mắt, vì khi đau anh để nước mắt lặn sâu trong lòng, để tháng năm phủ mờ lên cảm giác, để khát vọng sục sôi trong lý trí….Nhưng em hãy nhớ này! Nỗi nhớ có mầu của niềm tin, vì khi xa em anh vẫn tin vào tình yêu trọn vẹn em dành cho anh. Nỗi buồn có màu của hi vọng vì dù buồn, anh vẫn luôn tin ở một phương trời nào đó, vẫn có người đang dành cho anh những tình cảm chân thành nhất, Còn nỗi đau….Anh xin lỗi… Anh không thể định nghĩa nổi mầu của nỗi đau, vì không phải chỉ có trái tim như bị bóp nghẹt, hồng cầu như bị vỡ vụn và nhịp tim như đang quặn chặt… mà nỗi nhớ cũng dâng trào, nỗi buồn cũng mênh mang…
- Vậy thì tại sao?
- …
- Vậy thì tại sao? Anh nói đi!
- Tại vì… dù gì, tình yêu còn có mầu của cuộc sống! Mà cuộc sống thì không phải chỉ có mầu của nỗi nhớ, nỗi buồn và nỗi đau! Vì cuộc sống cần phải có mầu của niềm vui, của niềm tim, của khát vọng, của hạnh phúc… Hãy chờ anh em nhé!
Sưu tầm