Các bà, các cô chợ búa ở khắp các phường kinh thành Thăng Long, chưa
bao giờ đi chợ lại gặp chuyện lạ kỳ như sáng hôm nay. Họ đến hàng thịt
lợn, thịt trâu, thịt bò,… hỏi mua, nơi nào người ta cũng lắc đầu quầy
quậy nói đã có khách đặt trước rồi. Người mua không nghi ngờ gì, tin
người bán nói thật vì các loại thịt đều đã được thái nhỏ ra thành miếng
chứ không để nguyên tảng.
- Hỏi ra mới biết nhà vua ngày ngày giao cho quan Trạng làm chủ
một tiệc rất lớn. Nghe nói khách đông lắm phục dịch không xuể. Gia nhân
được lệnh quan Trạng, đến báo cho các hàng thịt khắp nơi thái sẵn, có
bao nhiêu cũng mua, đắt mấy cũng lấy, để về nhà bếp chỉ có việc chế
biến gia giảm, kịp làm cỗ, soạn mâm.
- Nhưng ngày hôm ấy, đến khi chợ vãn hết người, ruồi muỗi vù vù
đến bâu, các quầy hàng thịt vẫn còn đóng ghế ngồi đợi… Quá trưa sang
chiều, thịt đã bắt đầu ôi chảy nước ra vẫn không thấy mặt mũi khách hẹn
đâu. Trong bọn họ nhiều kẻ sốt ruột, đành liều thẳng đến nhà quan chẳng
thấy cổ bàn, khách khứa nào cả. Họ hỏi đầu đuôi, thì chính Quỳnh ra trả
lời rằng:
- Sao bà con lại dại dột cả tin như vậy? Chắc có đứa nào mạo danh
“Trạng” chơi xỏ đấy thôi. Cớ sự đã thế, bà con cứ gọi những thằng nào,
con nào “bảo thái” ra mà chửi cho bọn khoảnh ác chừa cái thói ấy đi.
- Các hàng thịt không nhớ mặt, biết tên phường những người đặt
hàng. Bực mình chỉ còn biết đứng ra giữa chợ chửi um lên: Tiên sư thằng
“Bảo Thái”! Tiên sư thằng “Bảo Thái”!
- “Bảo Thái” là niên hiệu vua Lê đương thời. Thành thử nhà vua
không làm gì bọn hàng thịt mà bị chúng réo tên chửi oan, không còn mặt
mũi nào ra khỏi cổng thành nữa.
bao giờ đi chợ lại gặp chuyện lạ kỳ như sáng hôm nay. Họ đến hàng thịt
lợn, thịt trâu, thịt bò,… hỏi mua, nơi nào người ta cũng lắc đầu quầy
quậy nói đã có khách đặt trước rồi. Người mua không nghi ngờ gì, tin
người bán nói thật vì các loại thịt đều đã được thái nhỏ ra thành miếng
chứ không để nguyên tảng.
- Hỏi ra mới biết nhà vua ngày ngày giao cho quan Trạng làm chủ
một tiệc rất lớn. Nghe nói khách đông lắm phục dịch không xuể. Gia nhân
được lệnh quan Trạng, đến báo cho các hàng thịt khắp nơi thái sẵn, có
bao nhiêu cũng mua, đắt mấy cũng lấy, để về nhà bếp chỉ có việc chế
biến gia giảm, kịp làm cỗ, soạn mâm.
- Nhưng ngày hôm ấy, đến khi chợ vãn hết người, ruồi muỗi vù vù
đến bâu, các quầy hàng thịt vẫn còn đóng ghế ngồi đợi… Quá trưa sang
chiều, thịt đã bắt đầu ôi chảy nước ra vẫn không thấy mặt mũi khách hẹn
đâu. Trong bọn họ nhiều kẻ sốt ruột, đành liều thẳng đến nhà quan chẳng
thấy cổ bàn, khách khứa nào cả. Họ hỏi đầu đuôi, thì chính Quỳnh ra trả
lời rằng:
- Sao bà con lại dại dột cả tin như vậy? Chắc có đứa nào mạo danh
“Trạng” chơi xỏ đấy thôi. Cớ sự đã thế, bà con cứ gọi những thằng nào,
con nào “bảo thái” ra mà chửi cho bọn khoảnh ác chừa cái thói ấy đi.
- Các hàng thịt không nhớ mặt, biết tên phường những người đặt
hàng. Bực mình chỉ còn biết đứng ra giữa chợ chửi um lên: Tiên sư thằng
“Bảo Thái”! Tiên sư thằng “Bảo Thái”!
- “Bảo Thái” là niên hiệu vua Lê đương thời. Thành thử nhà vua
không làm gì bọn hàng thịt mà bị chúng réo tên chửi oan, không còn mặt
mũi nào ra khỏi cổng thành nữa.